Thi Âm, một cô gái luôn dính liền với số mười bảy.
Sinh vào ngày mười bảy, cao 1m70, số thứ tự trong danh sách lớp luôn là mười bảy, con số may mắn cũng là mười bảy.
Mãi đến khi…
Cô gặp chàng thiếu niên ấy, chàng thiếu niên mà cô thích, cùng cô đi đến hết quãng đời dài còn lại. Từ đó về sau, trước con số may mắn của cô đã kèm theo một cái họ.
Cuộc đời rất rộng lớn, mấy ai sinh ra mà hoàn hảo được hết chứ! Thi Âm tài năng, xinh đẹp, giỏi giang, nhưng không ai biết rằng, ẩn sâu trong lớp vỏ bọc hoàn hảo của cô lại là những tổn thương mà cô phải gặm nhấm một mình ở lứa tuổi trẻ đẹp nhất.
Cô sống khép kín, mỗi một nụ cười của cô tuy rất tươi, rất hồn nhiên nhưng lại có gì đó thật buồn, thật cưỡng ép.
Mất đi người bố chỉ vì tai nạn máy bay, sống trong một gia đình thiếu thốn tình cảm chân thành, bà ngoại trọng nam khinh nữ. Mọi thứ đều rất nặng nề, tình cảm giả tạo từ người cha dượng đã khiến Thi Âm tự xây cho mình một chiếc vỏ bọc kiên cường tự lập.
Cô mạnh mẽ đến đau lòng!
Khi ở trường, cô là một Thi Âm tài giỏi, thành tích cao, được lòng các thầy cô cán bộ trong trường, được bạn bè yêu quý, được mến mộ nhưng mấy ai biết cuộc sống thật sự của cô thế nào?
Nhưng đến khi Thi Âm gặp chàng thiếu niên trẻ tuổi ấy.
Đó là một ngày nắng trong, cô và anh gặp nhau dưới một tình huống hết sức tréo ngoe. Vì một cú va vào nhau, vì lấy nhầm đề thi, vì một chiếc bánh bao, mà hai con người tưởng chừng xa lạ ấy lại gặp nhau, ở bên nhau trong suốt khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp ấy. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Bùi Thời Khởi, là nam thần trong mắt các thiếu nữ trong trường Nhất Trung, cũng là một thiếu niên cà lơ phất phơ nhất mà Thi Âm từng gặp.
Từ những cuộc cãi vã rất trẻ con, những màn đấu khẩu hài hước, đến những trò chơi khăm đối phương bẩn bựa đã thêm phần làm cho Thi Âm và Bùi Thời Khởi trở thành hai cực hút nam châm trái ngược nhau.
Nhưng người ta vẫn thường nói “ghét của nào trời trao của đó” mà. Đến khi cậu bạn Bùi Thời Khởi nhận ra bản thân hình như hơi sai sai.
Dựa theo phong cách của Bùi Thời Khởi, chắc chắn cậu sẽ không hăng hái lên tiếng khiêu khích.
Dựa theo phong cách của Bùi Thời Khởi, lúc Thi Âm ném cho cậu năm xu, cậu sẽ biếng nhác cất tiền đi rồi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chứ tuyệt đối không có việc so đo với đối phương y hệt trẻ con.
Dựa theo phong cách của Bùi Thời Khởi, lúc Thi Âm trở mặt, cậu sẽ chẳng thèm tức giận, thậm chí còn không để bụng mà cười xùy một tiếng rồi cho qua, càng lười trả thù.
Dựa theo phong cách của Bùi Thời Khởi, cậu luôn xa cách với nữ sinh, có thể tránh xa thì sẽ tránh thật xa, có thể ít dính líu thì sẽ càng ít dính líu càng tốt.
Cho nên, ngay cả việc bị người khác bịa đặt nhục mạ mà cậu còn lười ngó ngàng thì làm sao có thể so đo với một cô gái chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi?
Ngay từ lúc bắt đầu đã không phải là phong cách của Bùi Thời Khởi.
Từ những việc nhỏ nhặt như thế, từ những lần trò chuyện, giúp đỡ nhau trong học tập, dần dà, hai cực hút nam châm ấy lại thu hút lẫn nhau, một thứ tình cảm gà bông chớm nở trong trái tim họ.
Thế nhưng cả hai người đều biết, thời điểm đó chưa phải là lúc thích hợp để nói yêu đương.
Đối với Thi Âm mà nói, yêu đương là một việc hệ trọng, cô không có niềm tin vào tình yêu gà bông này, cô không muốn lâm vào một mối quan hệ chớp nhoáng. Bởi những tổn thương từ gia đình, những trăn trở khúc mắc rối như tơ trong lòng cô đã ngăn cản Thi Âm lại. Cô biết bản thân còn một tương lai dài phía trước, cô chưa chín chắn, chưa đủ trưởng thành để có thể tiến xa hơn mối quan hệ bạn bè ấy.
Thi Âm không tin tưởng vào người khác, cô càng không tin tưởng chính bản thân mình. Trước khi làm một chuyện gì đó, cô đều cẩn thận, cân nhắc được mất, có lẽ trong từ điển của cô hoàn toàn không có bóng dáng của từ ‘dũng cảm’.
Ở một lứa tuổi đáng nhẽ phải vui chơi hết mình, sống nhiệt huyết thì cô lại rất bi quan. Cô sợ hãi việc đối mặt với bi kịch. Nói đúng ra thì cô không tin tưởng việc Bùi Thời Khởi thích mình sẽ là vĩnh hằng.
Nhưng thật may, anh chính là người sinh ra để là mảnh ghép hoàn hảo của cô.
Anh không hối thúc cô, khi biết cô không thể mở lòng, anh sẵn sàng chờ đợi cô gái của mình, luôn ở bên cạnh cô, giúp đỡ cô khi cô yếu đuối nhất, khi cô buồn bã nhất.
Nếu Thi Âm là cô bé quàng khăn đỏ thì Bùi Thời Khởi chính là một chú sói. Nhưng anh không ăn thịt cô, không hãm hại cô, Bùi Thời Khởi đã dùng thanh xuân của mình để che chở cho cô gái Thi Âm nhỏ bé.
Khi bà ngoại cô mất, anh dùng những từ ngữ vụng về của một cậu thiếu niên mới lớn an ủi cô. Lúc cô bị kẻ khác chơi xấu, anh hết mình giúp đỡ bằng mọi sức lực của mình. Ngay thời điểm nghe tin cô bị lạc, anh không ngại trộm xe đạp và chạy đến ở bên cạnh cô.
Những việc làm tuy nhỏ nhưng đủ để sưởi ấm sự khô cằn trong trái tim của Thi Âm.
Suy cho cùng, Thi Âm cũng là một cô gái bằng xương bằng thịt, dù có mạnh mẽ, dù có quật cường đến mấy, cũng sẽ có lúc đau lòng, cũng sẽ có lúc yếu đuối.
Ấy thế, cô lại may mắn hơn bất kì cô gái nào. Cô có Bùi Thời Khởi ở bên cạnh bầu bạn, có bạn thân Giang Diệu luôn hết lòng giúp đỡ mình. Họ chính là kho báu của cô, là món quà ông trời ban tặng cô.
Bùi Thời Khởi anh có ước mơ, nhưng nó là nhất thời, có thể bị lu mờ theo thời gian. Nhưng lí tưởng trong anh là vô tận.
Vô tận là gì? Vô vận là mỗi ngày tỉnh giấc vào giờ tự học buổi sáng, trong ánh nắng rạng rỡ, cô gái ngồi bàn trên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hạnh mong lung, miệng vô thức lẩm nhẩm: “Endless, vô cùng, vô tận, vô hạn, vô ngần,…”
Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhiên hiểu được khái niệm vô tận.
Sport stacking, rubik, bóng rổ, chế tạo máy bay, thiết kế kiến trúc đều là ước mơ, còn Thi Âm là lí tưởng.
Đúng vậy, Thi Âm là cô gái mà anh thích trong thời niên thiếu non trẻ, cùng là người phụ nữ anh yêu khi đã đủ trưởng thành chín chắn.
Dù là tuổi mười bảy, hay là khi đã lớn rồi, anh vẫn sẵn sàng vì cô mà che mưa chắn gió, cô là lí tưởng mà anh không bao giờ buông bỏ được.
Bùi Thời Khởi, cũng là Bùi Thập Thất, là may mắn của Thi Âm, là người luôn bên cạnh cô từ bộ đồng phục cấp ba đến chiếc váy cưới tinh khôi.
“Trên đời này, tớ thích nhất ba thứ: mùa xuân, ánh nắng và mười bảy.
Cho nên đông dần qua, mưa dần tạnh, mây dần tan, tuổi mười sáu đi qua.
Và cậu bước đến.”
“Và Cậu Bước Đến” của A Thuần là một câu chuyện thanh xuân, bên cạnh những chi tiết trẻ trung năng động thì còn có chút gì đó sâu lắng xúc động, hai con người bên cạnh nhau, cùng nhau đi lên, giúp đỡ nhau. Đó mới là một tình yêu bền lâu và ngọt ngào nhất. Không có lời tỏ tình sến súa, nhưng nguyện trao em cả một trái tim chân thành nhất. Một Thi Âm mạnh mẽ, trưởng thành là mảnh ghép hoàn hảo dành cho Bùi Thời Khởi chân thành và đáng yêu.
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban