#Review
XIN CHÀO TIỂU THƯ GIÁN ĐIỆP
Tác giả : Quan Tựu
Thể loại : hiện đại, hài, oan gia, nữ cảnh sát, HE
Độ dài : 22 chương + ngoại truyện
Tình trạng : Hoàn, đã xb
-------
Phương Lượng Lượng là một cảnh sát nằm vùng giỏi trong thành phố, nhưng có lẽ năm nay cô bị sao quả tạ chiếu trúng, phải nhận nhiệm vụ cải trang thành gái quán bar để quyến rũ đàn ông. Đối với một mỹ nữ như cảnh sát Phương, nghe qua thì chẳng phải là khó khăn gì, thế nhưng mấu chốt ở chỗ: mục tiêu của cô… lại là một tên gay, coi phụ nữ không bằng ruồi nhặng.
Vừa đau đầu vì nhiệm vụ “khó xơi”, vừa bị người chuốc rượu, Phương Lượng Lượng chẳng mấy chốc đã say mèm. Khi cô say rượu thì khó kiểm soát bản thân, khó kiểm soát bản thân thì lại ngứa ngáy muốn đi chọc ghẹo trai đẹp, chọc ghẹo trai đẹp lại quá đen đủi mà đụng phải Khang Tử Huyền.
“Cởi quần áo ra, nếu không tôi sẽ đánh anh.”
Đúng như tôi đoán, gã đàn ông kia cau mày lại, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang xâm phạm thân thể mình ra, lạnh lùng lùi lại: “Tiểu thư, xin hãy tự trọng!”
“Từ nhỏ dượng Alan đã dạy tôi, gặp trai đẹp phải đùa giỡn, gặp một người thì đùa một người, gặp hai người thì đùa hai người. Tôi cũng chỉ có thói quen đùa giỡn người lạ thôi, quen rồi khó làm việc lắm!”
“Tôi điên mất thôi!” Anh ta lạnh lùng trả lời.
“Này, người thì có thể đi, nhưng để cái áo lại!... Chàng trai, sau này không có việc gì thì đừng có mà trưng cái bộ dạng đẹp trai như thế nữa nha! Ra ngoài đường chẳng an toàn chút nào! Không phải ai cũng giống tôi đâu, không giật tiền cũng không cướp sắc.”
…
Cứ tưởng như chỉ là thoáng qua, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác gặp lại. Phương Lượng Lượng mới biết mình đã làm chuyện không đúng đắn với sai đối tượng rồi… Câu nói “Không phải oan gia không đụng đầu”, cứ nhìn anh Khang và cô Phương đây là rõ, cả hai người trưởng thành mà cứ hễ gặp nhau là lại đấu khẩu chí chóe như chó với mèo.
Thấy những ngày tháng độc thân của anh ta cũng “khốn khổ” không kém gì mình, tôi thích thú: “Này Khang Tử Huyền, trong tủ lạnh nhà anh cũng có mấy lá rau thối đấy. Cười người hôm trước, hôm sau người cười.”
Tôi còn đắc ý hỏi: “Ái chà, phòng bếp của tôi có thể trồng ra nấm, phòng bếp của anh có làm được không?”
Khang Tử Huyền đi dép bông tiến lại, liếc mắt nhìn tủ lạnh trống rỗng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không.”
“Phòng bếp nhà tôi có thể dùng như một thùng rác, một phòng hai tác dụng, nhà anh có làm được thế không? Cái nồi trong phòng bếp nhà tôi có thể nấu ra nước đen, nhà anh có làm được không? Tro bụi trong phòng bếp nhà tôi có thể dọn lại làm phân bón trồng hoa, nhà anh có làm được không?”
…
Cô nghĩ người giàu có như Khang Tử Huyền chỉ là muốn tìm một mối tình 419 mới mẻ, thế nhưng cô đã hoàn toàn sai lầm. Làm gì có ai rảnh rỗi mà đi lo lắng khi nghe tin gái quán bar nghỉ việc vì lí do bị “bệnh máu trắng, bệnh lây qua đường tình dục”, nào có ai lại quan tâm tình nhân mà thức suốt đêm để chăm sóc khi cô sốt cao, có ai lại quan tâm và cho cô cảm giác ấm áp của tình yêu thật lòng đến thế?
Lần thứ năm gặp lại, hắn đuổi theo tôi suốt cả một con phố, cuối cùng giam tôi vào góc tường của một con hẻm nhỏ chết tiệt, khẽ nheo mắt, khàn giọng hỏi: “Lại còn nói muốn làm hoa đồng cho tôi ư? Em đã 24 tuổi rồi, vẫn muốn làm hoa đồng sao?”
Tôi: “Đại ca à, xin đừng kích động!”
Hắn: “Tôi đương nhiên phải kích động rồi! Em đã thấy có cô dâu nào lại muốn đi làm hoa đồng chưa hả?”
…
Khang Tử Huyền là người lạnh lùng cao ngạo nhưng trái tim lại vô cùng cháy bỏng và nồng nhiệt, anh từng bước tiến vào lòng cô, để lại cho cô bao tâm trạng rối bời, cảnh sát Phương còn tưởng mình đa nhân cách, vừa thích anh mà lại không dám thừa nhận tiếng lòng mình, hết lần này tới lần khác phủ nhận tất cả cảm xúc thật sự: “Mau đi đi, tôi nhìn mặt anh rất có phúc khí, có khi bây giờ ra ngoài còn kiếm được một cô gái trong trắng để thưởng thức cũng nên. Mấy năm nay muốn nhìn thấy xử nữ chỉ có thể đến nhà trẻ…” ( :v)
Thế nhưng Khang Tử Huyền mà bỏ cuộc, từ bỏ cô thì đâu còn là Khang Tử Huyền nữa. Phương Lượng Lượng lui một bước, anh tiến hai bước, cô trốn tránh thì anh chủ động, có sao chứ, từ xưa đến nay không phải luôn có câu tục ngữ “Trâu đi tìm cọc” còn gì. :v Cho dù cô có nhấn mạnh: “Tôi làm gái bar, gái làng chơi anh hiểu không? Một nụ hôn có vài người hưởng, không thích hợp với anh đâu!” thì anh vẫn bình tĩnh mà ứng phó: “Không sao, anh không kén ăn.”
Rốt cuộc thì Phương Lượng Lượng cũng chỉ là người mạnh miệng nhưng gan thỏ, sợ hãi trong chuyện tình cảm, thế nhưng trước sự "tấn công" của Khang Tử Huyền ai mà không mở lòng, ai mà không thể không “đổ” chứ? Vì vậy…
Tôi giữ cằm anh hung hăng cảnh cáo: “Nói, anh có hái hoa dại bên ngoài hay không?”
Anh cười dịu dàng, cúi đầu sát tai tôi nói một câu khiến tôi mặt đỏ, tim đập rộn ràng: “Em là bông hoa duy nhất trong thế giới của anh.”
------
Khỏi phải bàn về nam chính Khang Tử Huyền, mỗi khi anh xuất hiện và hành động, nữ chính chưa rung động mà tôi đã “không cần cưa, để tự đổ” luôn rồi. Nói về Phương Lượng Lượng, đúng là càng đọc tôi càng thấy yêu mến nhân vật này, một nhân vật được xây dựng khá sát thực tế. Khẩu xà tâm phật, dù có yếu đuối cũng không muốn bộc lộ ra trước mặt người lạ nhưng lại nũng nịu như một đứa trẻ với gia đình và người yêu, cãi lí không được thì cãi cùn ( cùn đến mức bạn phải cạn lời luôn :v ) và không dám tiếp nhận tình yêu mới vì kỷ niệm đau thương bị đứa em họ “khoét vách đào tường”... chắc hẳn trong chúng ta đều có những người giống cô gái này ít nhất một phần. Câu chuyện có rất nhiều chi tiết nhưng không hề rối rắm hay gây nhàm chán, không chỉ xoay quanh tình yêu mà còn nói về tình bạn và tình cảm gia đình, phải nói rằng đây là một cuốn truyện rất hay và đáng đọc, bạn còn chần chờ gì mà không tự mình khám phá ngay nhỉ!
Review by Tuệ Tần
Des by Cỏ Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban