Nghề nghiệp của Lương Xuân Vũ rất thú vị: sửa xe ô tô. Nghe qua sẽ nghĩ cô là một cô gái mạnh mẽ siêu ngầu đúng không? Hoàn toàn ngược lại. Lương Xuân Vũ là một cô gái mảnh mai, rất ưa nhìn, có vẻ ngoài nhẹ nhàng giống như tên gọi của cô vậy: mưa xuân. Chuyên ngành của cô vốn là kế toán, nhưng biến cố cuộc đời khiến cô không thể tự cho mình quá nhiều lựa chọn. Ai thuê cô, thì cô làm, vậy thôi.
Đó cũng chính là lý do tại sao cô đồng ý làm tài xế cho ông chủ của cô. Thật tình cờ, Lương Xuân Vũ đến là để làm kế toán viên, nhưng cuối cùng thu nhập chính lại là từ việc làm tài xế. Cũng không có gì là khuất tất, chẳng qua ông chủ của cô thấy cô lái xe quá tốt, mà bản thân anh ta lại hay đi nhậu nhẹt tiếp khách, quả thật rất cần người như vậy. Trầm tĩnh, không đòi hỏi, không than phiền.
Người hài lòng với Lương Xuân Vũ không chỉ có ông chủ của cô, còn có bạn của anh ta, Từ Phong. Là bạn chơi với nhau rất lâu rồi, nhưng so với sự cẩu thả của bạn mình, Từ Phong hoàn toàn trái ngược. Không kể vẻ ngoài xuất sắc, anh còn là cao thủ đối ngoại, nói năng lưu loát, rất dễ gây thiện cảm, đặc biệt là phái nữ. Thế nhưng, dường như đối với cô gái Lương Xuân Vũ này, anh hoàn toàn không gây được ấn tượng gì.
Từ Phong ban đầu chỉ cảm thấy lạ vì sao một cô gái lại lựa chọn công việc như vậy. Nhưng sau nhiều lần đi cùng xe với cô, anh đã dần hiểu được, không phải là cô lạnh lùng, chỉ là cô không đủ quan tâm mà thôi. Chỉ cần là việc cô muốn làm, hoặc phải làm, cô nhất định sẽ cố hết sức. Từ Phong tự hỏi, hoàn cảnh trưởng thành như thế nào mới có thể hình thành một tính cách độc đáo như vậy?
Anh muốn biết, cho nên anh tìm hiểu. Hiểu rồi, anh muốn theo đuổi cô. Nhưng xét thấy tính cách của cô như vậy, nếu thẳng thắn sỗ sàng quá, e rằng sẽ dọa cô chạy mất. Thế nên Từ Phong lựa chọn phương pháp mưa dầm thấm đất, từ từ tạo ra vô tình, trùng hợp và cuối cùng là cố ý.
Từ Phong bản tính vốn mạnh mẽ, đã xác định thì nhất định sẽ cố gắng đạt được, trong tình cảm cũng vậy. Tuy rằng anh rất muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng trực giác lại mách bảo, Lương Xuân Vũ xứng đáng để anh chờ đợi, xứng đáng để anh sẵn lòng dành ra thời gian và công sức để lay động cô.
Đúng vậy, chỉ là lay động mà thôi, anh không dám mơ mộng nhiều. Từ Phong từ những quan sát của mình, từ những thông tin như có như không thu thập từ những người xung quanh cô, cuối cùng biết được góc khuất thật sâu trong lòng Lương Xuân Vũ.
Tại sao cô lại có thể điềm tĩnh như vậy? Tại sao cô lại thích ứng với mọi hoàn cảnh nhanh như vậy? Tại sao cô cần tiền nhưng lại không hề bị nó trói buộc như vậy?
Và tại sao, cô lại đáng yêu như vậy?
Có thể đứng hàng giờ dưới tán cây chỉ để nghe một vở kịch xưa cũ, có thể ngồi hàng giờ dưới trời nắng nóng mà không hề than vãn, có thể nhận lời giúp đỡ người khác một cách vô tư mà không cần báo đáp, có thể xắn tay áo chui vào gầm xe như bất cứ một người thợ máy lành nghề nào, cũng có thể lặng lẽ đỏ mặt khi Từ Phong nói xa nói gần.
Lương Xuân Vũ đơn giản như vậy đấy. Khi Từ Phong đã chuẩn bị sẵn sàng cho lời từ chối thì bất ngờ thay, cô lại gật đầu đồng ý. Mặc dù Lương Xuân Vũ suy nghĩ rất nhiều, những người thân còn lại cũng khuyên cô rất nhiều, người bạn thân từ nhỏ đến lớn cũng cảnh báo cô rất nhiều, nhưng cô vẫn chấp nhận anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Bởi vì cô cảm thấy, nếu đúng người thì tốt, mà không đúng cũng chẳng sao cả, dù sao thì chuyện mệt mỏi đau đớn hơn cô cũng đã trải qua rồi. Chưa kể, đối với Từ Phong, cô cảm thấy mình thích anh.
Mưa thấm đất rồi.
Hai người bên nhau cũng lặng lẽ như trước đây, chỉ khác là có thêm một người nữa để quan tâm. Sẽ ăn cơm cùng nhau, sẽ nói chuyện với nhau, sẽ cùng về quê thăm bà ngoại. Từ Phong hiểu rõ Lương Xuân Vũ, không bắt cô thôi việc, không mua lại ngôi nhà cũ mà cô đã bán đi để trả nợ cho cha, không làm những chuyện lãng mạn không thực tế. Nhưng Lương Xuân Vũ biết, tình cảm của anh là chân thành. Anh tôn trọng cô, và để cô giữ lại tôn nghiêm của mình để đứng bên cạnh anh, một cách xứng đôi nhất.
Câu chuyện nhẹ nhàng bình dị, không phải là hoàng tử bạch mã và cô gái nghèo, họ là những người rất phổ biến trong xã hội, có thể khác nhau về xuất thân, khác nhau về hoàn cảnh, nhưng đối mặt với tình yêu, họ đều bình đẳng.
Lương Xuân Vũ có thể không giỏi ăn nói, nhưng trước mặt Từ Phong cũng sẽ trêu chọc anh một chút. Từ Phong làm giám đốc công ty truyền thông, nhưng mỗi khi ở bên cạnh Lương Xuân Vũ cũng sẽ lộ ra một mặt bám người không biết xấu hổ.
Xung quanh họ còn có những người bạn chân thành cùng những tâm tình bé nhỏ không kém phần phức tạp. Giống như cô bạn thân mạnh mẽ gió cuốn của cô, luôn cho rằng Từ Phong là “tình địch” tranh giành Lương Xuân Vũ của cô ấy. Giống như ông chủ cẩu thả xuề xòa với giác ngộ tình cảm muộn màng chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn thân “đào góc tường” của mình. Giống như cậu em trai nổi loạn lúc nào cũng muốn thách đấu đua xe với chị dâu, lại giống như bà ngoại uy vũ của cô, ngày nào cũng xách hai thanh kiếm đi múa ở quảng trường khiến cho Từ Phong phải thốt lên: “Sau này anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với bà ngoại và em” khiến Lương Xuân Vũ không nhịn được cười.
Chính là như vậy đấy, đơn giản, bình dị mà sâu sắc. Xuân Vũ và Từ Phong, “gió” và “mưa” gặp nhau, không có sấm chớp giông bão, chỉ là gió nhẹ nhàng thổi hạt mưa đi xa, hạt mưa cùng với gió nhảy múa trong khung trời tự do.
___
“ “: Trích từ truyện
Review by #Lâm Thái Y
Bìa: #Hy Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban