Xương Rồng Hoảng Loạn

Xương Rồng Hoảng Loạn

Văn án của tác giả:

 

Tôn Ngữ Đàm: “Em mới phát hiện một bí mật.”

 

Trần Duệ: “Giả đấy.”

 

 

Ngắn đến thảm thương =)))))))))

 

***

 

Lần đầu Tôn Ngữ Đàm xúi bạn khác viết giấy nhắn cho nam thần mà cô ấy thầm thương trộm nhớ, nam thần ấy lại thích cô.

 

Lần thứ hai Tôn Ngữ Đàm viết thư tình hộ bạn, nam chính được tỏ tình lại thích cô.

 

Số cô đào hoa, nhưng toàn hoa đào héo, chưa có một mảnh tình vắt vai, thực thảm.

 

***

 

Đây là một câu chuyện về tình yêu đơn phương đến từ hai phía.

 

Thời niên thiếu, bạn từng trải qua cảm giác yêu thầm ai chưa? Từng cảm thấy tự ti vì mình không đủ tốt, từng ngóng trông hình bóng người ấy giữa biển người trong sân trường, từng làm vô số việc ngốc nghếch vì người ấy chưa?

 

Nếu rồi, thì có lẽ bạn cũng sẽ đồng cảm với cả nam nữ chính trong truyện.

 

Ông nội Tôn Ngữ Đàm là ân nhân của bố Trần Duệ. Nên khi đã công thành danh toại, ông liền quay lại báo ơn cho nhà họ Tôn. Lần đầu Tôn Ngữ Đàm đến thăm nhà họ, gặp được một anh chàng rất điển trai, thì ra đó là Trần Duệ con trai bác Trần. Nhưng anh cũng rất kiêu ngạo, không thèm đáp lại lời chào của cô. 

 

Cô còn vô tình nghe thấy Trần Duệ sốt ruột hỏi mẹ: “Còn bao nhiêu loại người như này đến nữa?”

 

“Nhà con bé khác.”

 

“Khác cái gì, sao mẹ còn dẫn hẳn vào nhà?”

 

“Bố con bảo họ tới.” Mẹ anh nói, “Bố con có để ý mấy người lúc trước không? Ông con bé có ơn với bố con. Con chú ý vào.”

 

“Ồ, đúng là khác thật.” Trần Duệ cay nghiệt nói, “Giờ muốn trả ơn?”

 

Không biết là viễn cảnh trong mơ hay là ký ức đời thật, mà khuôn mặt chế giễu của Trần Duệ vô cùng rõ ràng. Tôn Ngữ Đàm mười lăm tuổi đứng bên ngoài, vụt tắt nụ cười, không biết nên đi hay nên ở, nhưng Trần Duệ đã thấy cô. 

 

Anh mím môi, dù hoảng vẫn ung dung nhìn lại, dường như anh không hề ngại khi cô nghe thấy lời đánh giá của mình về gia đình cô, cũng không ngạc nhiên khi cô đứng ở ngoài cửa. Thậm chí Tôn Ngữ Đàm còn nhìn ra được ý “quả nhiên là loại người như vậy” trong mắt anh. Anh tưởng cô cố tình nghe trộm.

 

Tôn Ngữ Đàm cuối cùng cũng không giải thích, mỉm cười nhìn anh rồi quay người rời đi.

 

Cứ như vậy, lần đầu gặp nhau, cả hai đều có ấn tượng xấu về đối phương. Sự kiêu ngạo cùng khinh thường của Trần Duệ lúc ban đầu ấy, vẫn là cái gai nhọn canh cánh trong lòng Tôn Ngữ Đàm nhiều năm sau.

 

Cấp ba, họ học cùng trường, thi thoảng gặp mặt nhau, nhưng Tôn Ngữ Đàm chỉ chào hỏi anh lấy lệ, Trần Duệ cũng không đáp lại lời cô. Vậy mà, cũng chẳng hiểu tình cảm cô dành cho anh được bắt đầu từ bao giờ, nhưng mà cũng chỉ có thể giấu kín. 

 

Do lòng tự tôn của cô quá cao, cứ sợ người ta nghĩ mình lợi dụng, gia cảnh hai người không xứng đôi, nên dù thích cũng sẽ không có hành động gì đặc biệt, không nghĩ sẽ có ngày ở bên anh. Cảm giác này, có lẽ nhiều người trong chúng ta sẽ hiểu.

 

Sau đó Tôn Ngữ Đàm đi du học, đi thăm thú nhiều nơi, đi qua trời Nam biển Bắc, ngày càng trưởng thành độc lập. Tình cảm với anh dường như ít nhiều cũng phai nhạt theo dòng chảy thời gian.

 

Thế nhưng, họ tình cờ gặp lại, tình cờ làm hàng xóm của nhau. Một lần Trần Duệ say rượu làm loạn, Tôn Ngữ Đàm cùng anh trải qua tình một đêm, từ đó thành bạn giường, rồi thành người yêu. Từ khi hội ngộ đến khi cầm giấy kết hôn trên tay, trải qua vẻn vẹn sáu tháng. Quá trình dường như có hơi nhanh, nhưng hoàn toàn hợp lý. 

 

Tại sao?

Vì Trần Duệ cũng yêu thầm Tôn Ngữ Đàm từ lâu lắm rồi.

 

Nào có ai yêu như Trần Duệ kia chứ. Đối xử với con gái nhà người ta vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, chẳng ai ưa nổi. Nhiều lần bị Tôn Ngữ Đàm cho ăn dưa bở, khăng khăng người ta thích mình rồi lại hụt hẫng. Khi cô từ chối thẳng thừng lời đề nghị thi trường đại học cùng thành phố với anh, Trần Duệ nghĩ cô có lẽ ghét mình rồi, mình cũng không thèm nói chuyện với cô ấy nữa. Nhưng chính anh lại là người lưu giữ hình bóng của cô trong lòng rất nhiều năm. 

 

Tôn Ngữ Đàm thích xương rồng, Trần Duệ liền mở một cửa hàng lớn giữa trung tâm thành phố bày bán toàn loài cây ấy, mặc cho thua lỗ bao nhiêu cũng không có ý định đóng cửa. Lần đầu gặp lại, chính Trần Duệ là người bày mưu kế tiếp cận cô, tỏ tình với cô, khăng khăng theo cô về nhà ra mắt bố mẹ, xin cho mình một danh phận.

 

Tại sao ban đầu Trần Duệ lại kiêu ngạo như vậy, tại sao anh lại bỗng nhiên thích Tôn Ngữ Đàm, quá trình họ ở bên nhau… đều được tác giả viết rất khéo léo logic, cốt truyện nhẹ nhàng không drama nhưng chẳng hề nhàm chán, bản edit lại siêu mượt luôn nhé. Những lí do trên đủ để bạn đọc truyện chưa nào, nếu chưa mời đọc tiếp review nè. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)

 

***

 

Tôn Ngữ Đàm không phải là nữ chính tiểu bạch thỏ, cũng không phải là nữ cường nhân kiêu ngạo. Cô ấy giống như vô vàn cô gái bình thường khác, ví như chính chúng ta, bước vào dòng đời vội vã vẫn không đánh mất sơ tâm, khi cần mạnh mẽ sẽ mạnh mẽ, khi gặp phải tình huống khó sẽ cơ trí linh động, đôi khi cũng rất dịu dàng rất tinh nghịch, lấy bắt nạt trẻ nhỏ làm niềm vui. Cô ấy và Trần Duệ là một đôi duyên trời tác hợp, tình yêu có lúc thăng trầm nhưng rất hạnh phúc.

 

Thời niên thiếu, hai người ai cũng như con nhím, dù đáy lòng thích người kia muốn chết, muốn đến gần người ấy nhưng lại luôn xù gai nhọn bảo hộ chính bản thân mình, tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, sợ bị mất mặt, sợ bị tổn thương. Lòng tự tôn ấy chia cách họ rất nhiều năm, đến khi gặp lại mới có thể dần buông bỏ phòng bị, đối xử chân thành với nhau. 

 

May mắn, cuối cùng thì những người yêu nhau cũng sẽ về bên nhau.

 

“Xương rồng hoảng loạn” không chỉ là cuốn truyện về tình yêu nam nữ đơn thuần. Đó còn là những mẩu chuyện ấm áp về tình thân gia đình, tình bạn bè… Trong những ngày nóng nực và áp lực như này, nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhẹ nhàng để giải trí thì mình tích cực đề cử cuốn này nha <3 Truyện khá ngắn, đọc vèo phát là xong rồi ý.

 

Một trích đoạn nhỏ hài hước trong truyện:

 

Nói thì nói vậy nhưng Tôn Ngữ Đàm vẫn lấy điện thoại ra, chụp cánh cổng trường gửi cho Trần Duệ. Đợi một lúc, Trần Duệ cũng không trả lời, Tôn Ngữ Đàm giận dữ ném điện thoại lên bàn, “Cậu thấy chưa, đúng là đồ xuống giường không nhận người.”

 

Tôn Niệm Tây cầm điện thoại, bị cái tên thu hút, “Hả? Sao lại đặt là Một lần?”

 

Tôn Ngữ Đàm nháy mắt: “Làm một lần, yêu một lần.”

 

Tôn Niệm Tây sặc dưa hấu, cô ấy nghẹn lời một lúc lâu,”Tôn Ngữ Đàm, cậu quá lẳng lơ!”

 

“Vớ vẩn, cậu thì hàm súc hơn tớ chắc?”

 

“…”

_______

 

“ “: Trích từ truyện.

 

RV: Dung Tú Nữ

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...