“Em đã điên mười năm, đợi một người không biết có đợi được hay không, đã từng đi qua địa ngục, nhưng nơi đó không có anh, em lại quay về… Em vẫn muốn trao cho anh một mái nhà, ba mẹ của em sẽ là ba mẹ anh, sinh cho anh mấy đứa nhóc, để sau này anh có thật nhiều người nhà, không còn cô đơn một thân một mình nữa…”
Đây là lời nói của Lô Dao khi cô đứng trước lễ đường, kết hôn cùng Hoắc Viễn Chu.
Những lời cô nói đều là sự thật. Trong mười năm đó, kể từ lần đầu gặp anh vào năm cô chỉ mới mười mấy tuổi, thì hình ảnh của Hoắc Viễn Chu đã in đậm trong tâm trí Lộ Dao, không gì có thể thay thế được. Nhưng đương nhiên lúc đó Lộ Dao không biết. Cô còn quá nhỏ để có thể hiểu được sự ỷ lại của mình, sự khó chịu trong lòng mỗi khi anh phải đi với người khác và những giọt nước mắt không tên khi anh rời khỏi gia đình cô.
Lộ Dao không biết, nhưng Hoắc Viễn Chu biết. Anh biết bản thân mình rất cầm thú, lại rung động với một cô gái còn chưa trưởng thành, thế nên anh mới lựa chọn từ bỏ. Ba mẹ Lộ Dao có ơn với anh, vậy mà anh lại có ý đồ bất chính với con gái của họ, tội danh này có khác gì ăn cháo đá bát đâu. Hoắc Viễn Chu dằn lòng mình lại, chấp nhận đề nghị đi xem mắt như là một giải pháp trốn tránh hiện thực. Nhưng cuối cùng vẫn trốn không được, thế nên anh phải đi.
Anh đi rồi, mang theo trái tim bị khoét rỗng đến đau đớn, lại không biết rằng mình cũng đã “cầm nhầm" trái tim cô gái nhỏ. Anh đi là để cho cô được hạnh phúc, ấy thế mà hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy lại chính là khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô.
Nhưng dù sao, đi cũng đã đi rồi. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Vì cô cũng được, mà vì bản thân anh cũng được. Hoắc Viễn Chu lăn lộn nhiều năm bên ngoài, cũng từng có lúc rơi xuống vực thẳm, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lộ Dao, anh lại vùng dậy tiếp tục sinh tồn. Không buông bỏ được thì cứ đợi thôi, đợi một ngày nhìn thấy cô kết hôn, có lẽ anh cũng sẽ đi tìm hạnh phúc mới.
Cứ như vậy trải qua mười năm. Nhưng Hoắc Viễn Chu không đợi được ngày đó, mà đợi được cô gái trong lòng anh. Lộ Dao của mười năm sau đã đến.
Không còn là cô bé khóc nháo trong lòng anh đòi anh chơi cùng, không còn là cô bé nhỏ đợi anh đút cơm mới chịu ăn, mà bây giờ, đã là cô gái xinh đẹp động lòng người đang đứng ở đó, mỉm cười nhìn anh. Lộ Dao của anh… trưởng thành rồi.
Vì trưởng thành, cho nên mới đủ dũng khí đi tìm anh. Lộ Dao tự nói với chính mình, chỉ cần nhìn thấy anh một chút thôi, dù là anh đang hạnh phúc bên cạnh ai đi nữa, cô cũng sẽ vui mừng cho anh. Những chuyện bồng bột của cô ngày xưa, qua rồi thì cứ để qua đi. Cô cũng sẽ không vì nghe tin anh đính hôn mà ốm liệt giường, cũng sẽ không vì anh kết hôn mà buông bỏ bản thân nữa. Chỉ là cô vẫn sẽ như thế, dành trọn trái tim nhỏ bé này cho anh.
Kịch bản ban đầu vốn là như thế, nhưng ngay khi gặp lại nhau, mọi việc đảo chiều. Lộ Dao cũng không phải cô gái nhỏ hiền lành dễ dàng chịu uỷ khuất, cô vừa biết Hoắc Viễn Chu vẫn còn độc thân, lập tức tiến hành kế hoạch B. À, cô không có kế hoạch B nào cả, chỉ biết rằng giữa cô và anh không còn rào cản nào nữa rồi. Thế thì, tỏ tình thôi.
Hoắc Viễn Chu hoàn toàn bất ngờ, anh vốn cũng chuẩn bị tâm lý nhìn cô đi bên một người khác, nhưng không ngờ sau nhiều năm như vậy, sự nhiệt tình của cô đối với anh vẫn còn nguyên vẹn. Thế thì, cứ yêu thôi.
Sau khi gỡ bỏ mọi khúc mắc từ quá khứ đến hiện tại, hai người như cá gặp nước, tha hồ mà vùng vẫy. Nếu như trước kia những vấn đề về tuổi tác, hay bối phận khiến Hoắc Viễn Chu còn chút e dè thì bây giờ, đứng trước một Lộ Dao vừa quyến rũ vừa si tình, anh lập tức quẳng hết ra sau đầu. Bị nói mặt dày cũng không sao, để có thể ở bên cạnh Lộ Dao, muốn anh mặt dày hơn nữa cũng còn có thể.
“Cậu gọi tôi là gì?”
“Người ta nói, anh cả là cha, chị dâu như mẹ. Hai người đã yêu thương chăm sóc em suốt bao năm như vậy, gọi hai người một tiếng “ba", “mẹ" cũng là điều nên làm.”
Chỉ có điều, Hoắc Viễn Chu không nói, người ta gọi ba mẹ thì mang nghĩa ba mẹ ruột, còn ba mẹ mà anh vừa gọi chính là ba mẹ vợ. Nhưng không sao, ba Lộ mẹ Lộ vừa nghe anh gọi xong đã choáng váng đầu óc, còn đâu minh mẫn để mà thắc mắc những chuyện này. Thế nên, vừa mặt dày vừa cố gắng, cuối cùng Hoắc Viễn Chu ba mươi mấy tuổi, thành công mang được cô vợ vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, lại vô cùng táo bạo, về nhà.
Thế nhưng, chuyện tình yêu chính là như vậy, có người hạnh phúc, cũng sẽ có người đứng bên lề nhìn người mình yêu hạnh phúc. Tưởng Trì Hoài chính là một người như thế. Anh xuất hiện trong cuộc đời Lộ Dao còn sớm hơn cả Hoắc Viễn Chu, tư cách ở bên cạnh cô cũng nhiều hơn Hoắc Viễn Chu, nhưng tiếc thay trong mắt trong tim cô, chẳng còn có chỗ nào dành cho anh nữa. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Tưởng Trì Hoài nghĩ, chắc mình thê thảm nhất rồi. Thế nhưng không phải, người thê thảm nhất lại chính là người thậm chí còn không được đứng bên lề giống như anh nữa. Anh thích Lộ Dao bao nhiêu năm, cô bé ấy thích anh còn nhiều hơn thế. Lộ Dao chờ đợi Hoắc Viễn Chu bao nhiêu năm, thì cô bé ấy cũng chờ anh nhiều năm như vậy. Chỉ là, anh chưa từng để ý.
Cho đến ngày cô ấy trở nên chín chắn hơn, không còn chạy theo anh đi khắp thế giới nữa, không còn mong chờ một ánh mắt anh vô tình liếc tới cũng khiến cô cả đêm mất ngủ nữa. Tưởng Trì Hoài mới bàng hoàng nhận ra, Lộ Dao đã từng chiếm cả thế giới của anh, nhưng cũng chỉ là “đã từng". Mất đi một người mà mình luôn chấp niệm, nhưng lại có một người khác đến lấp đầy, mà chấp niệm của cô gái này, còn lớn hơn cả anh.
Kết quả cuối cùng, ai về chốn nấy. Ở bên nhau một cách đúng nghĩa, là tình yêu, chứ không phải tạm bợ.
____
“ ”: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban