Bạn có tin vào “Một khoảnh khắc cứu cả cuộc đời”(*) không?
Trong lúc Đàm Thanh Ninh đang lạc lối, Bạch Tân Hàn đã nói rằng: “Lúc cậu chưa làm bác sĩ, cậu đã cứu mình rồi.”
Đúng vậy, vào năm mười bảy tuổi, ở thời điểm tối tăm mờ mịt nhất, Bạch Tân Hàn đã gặp được Đàm Thanh Ninh, gặp được mặt trời của cuộc đời mình!
Năm ấy cả hai đang bước vào độ tuổi gần ngưỡng trưởng thành.
Đàm Thanh Ninh tựa như một bông hoa hướng dương luôn vươn mình về phía mặt trời, cô sẽ chủ động tìm kiếm niềm vui và lan tỏa nguồn năng lượng rực rỡ ấy đến người xung quanh.
Mà Bạch Tân Hàn của khi ấy có thể mô tả vỏn vẹn trong hai chữ “cô độc”. Anh gần như lạnh lùng và hờ hững với mọi thứ xung quanh, trong đầu cũng tràn đầy những suy nghĩ tiêu cực.
“Tựa như đóng lại cửa sổ với thế giới bên ngoài, mọi thứ xung quanh đối với cậu đều trở nên vô cảm.”
Lúc ấy anh mang trong mình căn bệnh trầm cảm, lại thêm một khối u lành tính trong não. Nói là lành tính, nhưng nó đã và đang dần chuyển biến xấu đi, thậm chí là anh sẽ không trụ được đến hết kì thi đại học…
Anh chuyển đến nhà họ Đàm sống nhằm thay đổi môi trường và tại nơi này anh nhìn thấy Đàm Thanh Ninh, được tiếp xúc và bầu bạn cùng cô.
Thời gian dài trôi qua, Bạch Tân Hàn dần nhận ra những sự khác thường của mình.
Ví dụ như: “Bình thường cậu không thích người khác nói chuyện trong lúc ăn cơm, thế nhưng bây giờ lại có thói quen nghe cô nói chuyện phiếm bên cạnh. Thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ trả lời mấy câu.”
Hay khi thấy cô bị xước đầu gối, anh sẵn sàng cõng cô chạy gần mười phút đến phòng y tế. Chính anh cũng phát hiện một điều “hình như bản thân anh luôn vì Đàm Thanh Ninh mà khác thường…”
Cuộc sống Bạch Tân Hàn trước nay rất nhạt nhẽo, anh biết bản thân mình bị bệnh, biết mình sẽ chết, biết mình sẽ biến mất vĩnh viễn. Ấy vậy mà anh vẫn kiên quyết không đến bệnh viện chữa trị.
Nỗi tuyệt vọng bao phủ lấy cuộc đời Bạch Tân Hàn, những cơn đau đầu kéo dài dai dẵng, những lời chì chiết miệt thị của bạn học,… Và dường như vụ bắt cóc năm xưa đã để lại cho anh một bóng ma tâm lý không thể phai mờ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Nhưng rồi Bạch Tân Hàn chợt có thêm hy vọng sống, bởi lẽ nếu anh biến mất rồi, Thanh Ninh của anh sẽ thích người khác, sẽ yêu người khác,…
“Tình yêu như tháng Năm
Mang gió nồng nắng lửa
Lòng anh là đầm sen
Hay là nhành cỏ úa.” (**)
Bạch Tân Hàn để lại một lời hứa hẹn “Chờ tôi trở lại cưới cậu” cho Đàm Thanh Ninh rồi lên đường tìm lại linh hồn đã mất của mình.
Ba năm xa nhau như một thử thách đối với Bạch Tân Hàn, nỗi nhớ nhung sâu đậm và mảnh kí ức vô tình bị mất đi sau cuộc phẫu thuật não cứ quẩn quanh giày vò tâm trí anh.
May mắn thay ông trời không trêu đùa hai người. Ít nhất thì Đàm Thanh Ninh vẫn ở đó, ít nhất thì Bạch Tân Hàn vẫn tìm thấy cô!
Gia đình Đàm Thanh Ninh có truyền thống làm nghề y, nhưng từ sau sự cố của ông nội, mẹ đã ngăn cấm cô theo con đường này.
Ấy vậy mà vào năm mười tám tuổi, cô đã chọn ngành y, trở thành một bác sĩ trong tương lai. Mà nguyên nhân chỉ liên quan duy nhất đến cậu thiếu niên từng sống chung nhà với cô - Bạch Tân Hàn.
Hồi mới gặp anh, cô chưa từng nghĩ mình sẽ thích người thiếu niên này đến thế.
Mà cũng chẳng biết từ bao giờ, cô cứ thuận theo những yêu cầu của anh, chiều theo mong muốn của anh. Cô có thể xếp hàng ba tiếng đồng hồ để mua trà sữa vị xoài yêu thích mời anh, đang ăn dở bữa cơm cũng sốt sắng chạy về chỉ vì anh bảo anh đau đầu,…
Khi đối mặt với những lời đồn đại đáng sợ về Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh không những không hốt hoảng sợ sệt mà còn an ủi và xoa dịu anh.
Trước đây Đàm Thanh Ninh chỉ đơn thuần mong muốn anh đi chữa bệnh nên đã đồng ý làm bạn gái anh, nhưng cô không biết danh phận “bạn gái” này sẽ theo mình đến sau này và cuối cùng là trở thành vợ anh, ở bên cạnh anh đến suốt đời.
“Lúc mới gặp anh, cô vẫn là một học sinh cấp ba không biết tương lai muốn gì, làm gì. Mỗi quyết định như học y, thi nghiên cứu sinh, chọn chuyên ngành… Mỗi bước đi trong đời đều liên quan đến anh.”
Có lẽ gặp được Bạch Tân Hàn chính là sự may mắn nhất trong đời Đàm Thanh Ninh. Anh xuất hiện bên cô, từ thuở thanh xuân tươi trẻ cho đến khi đã trưởng thành chín chắn.
Ba năm xa nhau như một cửa ải mà Thượng Đế thử thách cả hai, để Đàm Thanh Ninh và Bạch Tân Hàn biết tầm quan trọng của đối phương đối với mình.
Vào thời kỳ bồng bột ấy, hai người gặp nhau, cùng thích, cùng thay đổi và cùng tiến bộ.
“Em sẽ tặng anh một mảnh đời mình.
Nơi chính em cũng chưa từng bước tới…”(***)
Tình yêu chính là trao nhau những thứ tốt đẹp nhất, trân trọng nhau và đi đến hết cuộc đời. Cũng giống cô và anh vậy!
“Yêu em rất nhiều” như một khúc ca chữa lành con tim, truyện ngọt ngào xen lẫn những chi tiết về tình thân và bạn bè vô cùng xúc động. Khi đọc truyện mình thương cho nỗi đau của Bạch Tân Hàn, cũng vui vì anh đã gặp được mặt trời của đời mình. Hy vọng ai trong mỗi người chúng ta cũng có một tình yêu tuyệt đẹp, chữa lành những khổ sở và mệt nhoài.
“Thanh Ninh hít hít mũi chua xót, mắt đỏ lên, ấm ức khóc: “Mình đã làm gì sai?”
Đôi mắt cô đầy hơi nước, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, lông mi ướt ướt, nhìn rất đáng yêu.
Trái tim Bạch Tân Hàn đau nhức, so với lúc cô cự tuyệt mình còn khó chịu hơn.
Cậu ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ tấm lưng gầy của cô: “Ninh Ninh vĩnh viễn không sai. Chuyện lúc đó của chúng ta, cho dù có sai cũng là mình sai.”
Bạch Tân Hàn nghe tiếng khóc thút thít ấm ức ở trong ngực, thấy ân hận áy náy: “Là mình không suy nghĩ chu toàn, xin lỗi.”
____
“ “: Trích từ truyện
(*): Trích Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ Ân
(**): Trích Tháng Năm - Xuân Quỳnh
(***): J. L. Borges
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^
Cre pic: Google/huaban
Nguồn chuyển ngữ: Súp Lơ