Như Yên, Như Yên — Phải chăng đó là âm thanh phá kén của mối tình đầu thơ dại?
Nàng tên Tô Như Yên, tiểu thư tướng phủ.
Chàng tên Trầm Ngọc, công tử phủ Lễ bộ Thị Lang.
Nàng mang hơi thở thanh khiết cùng trái tim nồng nhiệt bước vào chốn phồn hoa đô hội.
Chàng dùng tài năng văn võ cùng khí chất thanh cao chinh phục trái tim bao thiếu nữ kinh thành.
Chỉ với một ánh nhìn, nàng đã đem lòng yêu chàng.
Chỉ với một nụ cười, chàng lấy đi nhịp đập trái tim nàng.
“Khoảnh khắc ấy, nàng hiểu, trái tim mình cũng theo tầm mắt mà bay đến nơi kia rồi.”
Chàng, trong mắt nàng, là bóng hình duy nhất ngày đêm nhung nhớ.
Nàng, trong mắt chàng, cũng chỉ là một trong ngàn mảnh tương tư.
Nàng dùng tất cả dũng khí thổ lộ tình yêu với chàng.
Mà chàng lại dịu dàng gọi nàng hai tiếng “bằng hữu”.
Chỉ hai tiếng “bằng hữu” cũng khiến nàng trầm mê trong mật ngọt.
* * * * *
Như Yên, Như Yên — Phải chăng đó là âm thanh của tình yêu giục giã trong nắng hè rực cháy?
Xuân qua, hạ tới. Nàng vì ý trung nhân mà từ chối bao lời mai mối.
Ngày tháng trôi qua. Chàng vẫn luôn có nàng ở bên bầu bạn.
Nàng cùng chàng gặp mặt bằng hữu. Chàng cùng nàng uống trà trò chuyện.
Nàng nhìn chàng si ngốc. Chàng vì nàng mỉm cười dịu dàng.
Ngập trong hạnh phúc nhỏ nhoi, nàng chưa từng nhận ra những ánh nhìn giễu cợt, chê cười.
Cho tới một ngày, nàng tình cờ thấy chính mình trở thành chủ đề cho câu chuyện phiếm của chàng và bằng hữu.
Hoá ra, từ lâu chàng đã có người trong lòng…
Hoá ra, ngay từ đầu chàng vẫn luôn chơi đùa với tình cảm của nàng…
Hoá ra, nàng đã bị thứ tình yêu cháy bỏng kia thiêu đốt từ lúc nào không hay…
“Nàng đem hắn đặt ở trong tim, hắn lại đem nàng mang ra trở thành trò cười chốn trà dư tửu hậu của cả kinh thành.”
* * * * *
Như Yên, Như Yên — Phải chăng đó là âm thanh của trái tim đã hoá tro tàn?
Như Yên đối với Trầm Ngọc không còn yêu.
Không còn nhung nhớ, cũng chẳng còn tương tư. Tình yêu của Như Yên đã bị dẫm nát bởi bao lời đàm tiếu cùng ánh nhìn khinh thị và bởi cả tiếng cười chế giễu nhẹ vang trong gió của Trầm Ngọc.
Như Yên đối với Trầm Ngọc không có hận.
Nước mắt của Như Yên chẳng thể làm nhoà nụ cười rạng rỡ của Trầm Ngọc. Nỗi đau của trái tim không thể làm tan vỡ sự dịu dàng trong ký ức.
Đời con gái có được bao nhiêu ngày xuân xanh! Liệu có ai nguyện cưới một cô gái quá lứa lỡ thì? Liệu có ai nguyện cưới một tiểu thư đã bị cả kinh thành cười chê? Liệu có ai nguyện cưới Như Yên?
Kinh thành có công tử nhà Lại bộ thị lang quanh năm ốm yếu, chẳng biết ngày nào sẽ như cánh diều đứt dây.
Trong mắt người đời, đây là người tuyệt đối không thể thành thân. Trong mắt Như Yên chỉ có tiếng thở dài của cha, dòng nước mắt của mẹ và những tháng ngày vô định mịt mờ.
Vậy nên, nàng đồng ý thành thân.
Như Yên dùng tất cả nhiệt huyết thanh xuân và tình yêu thuần khiết đi theo bước chân của Trầm Ngọc. Chẳng ngờ đến khi quay đầu, một nơi chốn nương thân cũng không còn.
* * * * *
Như Yên, Như Yên — Phải chăng đó là âm thanh của tuổi xuân vụn vỡ?
Như Yên gặp lại Trầm Ngọc. Lần này không hữu ý cũng chẳng tốn công. Trầm Ngọc phong lưu, phóng khoáng ngày xưa giờ chỉ còn là cái bóng cô độc, tiều tụy
Chàng hỏi nàng vì sao lại thành thân. Chàng hỏi nàng vì sao rời bỏ chàng. Chàng hỏi nàng những tháng ngày bên nhau rốt cuộc có ý nghĩa gì. Chàng nói: “Như Yên, đừng gả! Xin nàng! Đừng gả nữa!”.
Chàng không hiểu được rằng, nàng vốn đã không còn đường lui.
Đêm tân hôn, tân lang phát bệnh qua đời. Như Yên chưa thành tân nương đã mang danh quả phụ. Nhà chồng bẩm tấu Hoàng thượng xin ban bảng thờ trinh tiết. Cả đời này, nàng không thể tái giá.
Trầm Ngọc muốn đưa nàng bỏ trốn. Nàng không do dự đập tan hy vọng cuối cùng của chàng.
Tô Như Yên, tuổi xuân xanh của nàng bị chôn vùi bởi một tấm bảng đề danh.
* * * * *
Như Yên, Như Yên — Đối với Trầm Ngọc, đó chỉ còn là tiếng gọi thầm trong những đêm dài cô độc.
Như Yên, Như Yên — Đối với Như Yên, đó chỉ còn là âm thanh của nước mắt lặng rơi nơi khuê phòng.
Như Yên, Như Yên — Giang sơn chuyển dời, năm tháng xoay vần. Có ai còn nhớ một kiếp hồng nhan? Có ai còn nhớ “hương vị son môi ấy đã vì ai mà vén rèm châu”? (*)
“Có người từng giễu cợt sự si tình của một người. Kết quả, hắn một đời làm kẻ si tình, còn khiến nàng cả đời khổ đau…”
---------------------
(*): Trích lời bài “Vén rèm châu”, bản dịch của Thiên Nguyệt Phong
" ": Trích dẫn từ truyện
Review by Linh Hy Dung Hoa
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban